CHƯƠNG 1: HÀNH TRÌNH BẤT TẬN
SeokJin
30 tháng 9 năm 22
Container đã
bốc cháy. Tôi che miêng và mũi bằng tay áo rồi nhìn xung quanh. Tôi phải tìm
Namjoon nhưng mà khói cứ bốc lên trước mặt tôi, tôi không thể thấy được một thứ
gì cả. Những người với khẩu trang màu đen và nón bất ngờ xuất hiện trong đám
khói. Họ cầm những ống kim loại. Ai đó đã đổ gục ôm lấy chiếc đầu dính đầy máu.
Những chiếc thùng trống bốc lửa lăn lóc giữa dàn người. Nơi này dường như là địa
ngục cùng với mùi sắt và nhựa bốc cháy, ngọn lửa cứ bốc cháy lớn hơn, tiếng
khóc dần lớn hơn. Đứng giữa đống hỗn loạn, có một cậu bé chạy đi với nước mắt
chảy dài trên khuôn mặt.
Tôi đã theo
dõi cậu bé. Cậu bé chạy đến chỗ container của Namjoon. Khi tôi nhảy vào đám
khói, tôi không thể ngừng ho. Mắt tôi cay xè. Tôi vẫn chạy. Khi tôi gặp dấu hiệu
trên những chiếc mũ đen, tôi đã dừng lại. Tôi đã từng nhìn thấy dấu hiệu này ở
cuộc họp tái phát triển. Tôi nhớ từng khuôn mặt có mặt đó, kể cả ba tôi.
Ngày phá dỡ. Lúc nó ở trên tờ giấy, nó có vẻ là
chính thức. Sự biểu lộ thực tế, những nụ cười, và những cuộc trò chuyện của những
người đó ở cuộc họp không báo trước được điều gì đang xảy ra. Nơi này nơi mà mọi
người bắt buộc phải chuyển đi khỏi container của họ chẳng khác gì địa ngục cả.
Tôi đã nhìn container
bốc cháy không quá xa. Mọi người ở trước đó cố gắng di chuyển khỏi tấm sắt nặng
rơi phía trước cánh cửa. Người nào đó đã hét : “ Có người vẫn còn bên trong!”.
Là container của Namjoon. Tôi bị đưa đẩy qua dòng người và đi tới được cánh cửa.
Tấm sắt đã chặn cánh cửa. Lúc tôi nắm lấy tấm sắt, tay tôi bị phỏng từ sức
nóng. “Một, hai, ba”. Ai đó đã đếm lên, đếm tới ba, chúng tôi đã đẩy được tấm sắt
đó ra.
Đẩy được tấm
sắt ra khỏi, một phần nửa cánh cửa bị phá vỡ bằng một nắm đấm. Khí gas độc đã
phun ra, và bên trong có ai đó đang nằm trên sàn. Tôi đẩy những bàn tay kéo giữ
tôi lại và chạy vào bên trong. Lúc tôi kéo Namjoon ra ngoài, người nào đó đã
nói “Cậu ta trông như đã chết rồi. Cậu chắc hẳn đã chết thật rồi đấy.”
“Kim
Namjoon! Tỉnh dậy đi!” Tôi rung vai em ấy và đưa tai tôi lại gần ngực của em.
Tôi gào thét và đập vào ngực em. Nhưng em vẫn không mở mắt. “Kim Namjoon!” Tôi
đấm xuống mặt đất và gào thét tên em ấy. Khoảnh khắc đó, mọi thứ đều trở nên mờ
nhạt – ngọn lửa, sức nóng, những tiếng hét, và cả vụ nổ. Cơ thể tôi nặng nề như
chì.
Và tôi đã
nghe thấy tiếng một cửa sổ bị vỡ toang ở một nơi rất xa.
CHƯƠNG 2: TÔI SẼ KHÔNG BỎ CUỘC
SeokJin
11 tháng 4 năm 22
Tôi mở mắt lần
nữa giữa ánh nắng chói chang. Cảnh container bốc cháy và Namjoon chết đều hiện
rõ ràng trước mắt tôi. Tôi lần nữa lại thất bại. Cánh tay tôi che lấy đôi mắt
và tôi nghĩ “Mình nên làm gì để cứu lấy em ấy?” Trong đầu tôi, tôi tua lại những
gì đã xảy ra vào ngày 30 tháng 9. Tôi chẳng có tí cảm xúc nào về nó cả và tôi
chẳng cảm thấy sợ hãi hay sốt ruột.
Kể từ khi
đám cháy ở làng container xảy ra, tôi đã phải đi qua vòng lặp vô số lần. Nhưng
tôi vẫn không biết tại sao vòng lặp lại bắt đầu từ khoảnh khắc đó hay là làm
sao để kết thúc được nó. Quan trọng hơn là tôi vẫn không nghĩ ra được gì về “bản
đồ linh hồn”, thứ mà có thể kết thúc được vòng lặp này.
Bản đồ linh
hồn. Lần đầu tôi nghe đến nó sau khi thất bại vòng lặp nhiều lần. “Tìm bản đồ
linh hồn thì tất cả thứ này có thể kết thúc”. “Bản đồ linh hồn? Đó là gì?”. Tôi
chờ đợi một câu trả lời. Nhưng tất cả tôi nhận lại chỉ là vài từ “Tôi sẽ đưa
cho cậu một gợi ý, đổi lại cậu phải trả giá cho nó”.
Trạm xăng
nơi Namjoon làm việc có thể nhìn thấy từ xa. Tôi đẩy chậm tín hiệu và chuyển
làn đi. Tôi chỉ nghĩ về một thứ: “Mình phải ngăn chặn tai nạn vào ngày 30 tháng
8 và kết thúc vòng lặp thời gian. Đó là mục tiêu duy nhất của mình. Nếu có gì xảy
ra, ai đó bị thương hay bị bỏ lại phía sau thì chẳng có gì mà mình có thể làm
được cả. Nếu mình lo lắng hay băn khoăn về nó, tôi sẽ không nhận ra mục tiêu của
chính mình. Còn điều gì quan trọng hơn giải cứu mọi người và mình phải sống sót
thoát khỏi cái này” Đó là bài học mà tôi đã học được từ vòng lặp thời gian vô tận.
TaeHyung
11 tháng 4 năm 22
“Anh
Namjoon, có phải sự lựa chọn của chúng ta trở thành chúng ta của bây giờ hoặc…”
Anh Namjoon
và tôi đang đứng ở một con hẻm chậc hẹp ở Songju. Ánh đèn đường nhấp nháy nhấp
nháy một cách đáng lo ngại trên bức tường được vẽ bằng hình vẽ bậy của tôi.
Khuôn mặt của anh Jin tôi đã vẽ lên tường lúc sáng - khuôn mặt thon thả, đôi
môi im lặng, mái tóc sẵn sàng vụn thành bụi và đôi mắt trống rỗng.
Tôi đã có một
cơn ác mộng vào tối qua. Bạn bè cấp 3 của tôi ở trong đó, và những thứ tệ hại
đã xảy ra. Và anh Seokjin đang quan sát mọi thứ, một khuôn mặt lạnh. Tôi vẽ
khuôn mặt dữ tợn đó vì nếu không tôi không thể rũ bỏ được nỗi sợ hãi đang tràn
ngập trong lòng.
Khi tôi đến
gặp anh Namjoon, anh ấy đã nói đều mà tôi không mong chờ “Anh Seokjin trở lại rồi”
Tôi ngã lưng xuống và nhìn anh Namjoon. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Lần cuối
tôi nhìn thấy anh Seokjin là vào hai năm trước. Tôi nghe nói anh ấy đã đến Mỹ.
“Anh Seokjin có vẻ đã thay đổi nhiều lắm. Ý anh là sự xuất hiện của anh ấy vẫn y như vậy, nhưng
mà có gì đó xảy ra rồi. Anh thật sự không có từ nào để nói, nhưng mà dường như
có điều gì đó trong anh ấy đã bị biến mất. Nghe từ anh Namjoon, tôi nắm lấy
cánh tay của anh và chạy đến con hẻm này.
Anh Namjoon
đứng yên lặng trước những bức họa vẽ tường của tôi. Anh ấy không thật sự nghe
những câu hỏi của tôi và chẳng thèm hỏi tôi tại sao ại vẽ những đứa học sinh
này trong đôi mắt của anh Seokjin. Có thể bởi vì khuôn mặt mà anh Namjoon đã
nhìn thấy của anh Seokjin giống như khuôn mặt mà tôi đã vẻ.
Tôi nói, “Em
quá sợ hãi để vẽ những đứa học sinh”. Tôi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh
Seokjin trong tâm trí tôi, bao gồm những đứa học sinh không thể nào quên được.
Nhưng tôi vẫn không biết làm thế nào để vẽ họ. Đôi mắt lạnh lùng và thờ ơ của
anh, những cảm xúc như buồn hay vui đều hoàn toàn tan biến. Mắt anh ấy có vẻ
như có nhiều màu sắc khác nhau, và tất cả màu sắc đó hòa làm một, hoặc đó có vẻ
như là có quá nhiều câu chuyện để kể nhưng lại không thể kể được. Tôi cầm lấy
bình sơn màu lần nữa nhưng tôi cũng không thể vẽ được ánh mắt của anh ấy.
“Em biết số
của anh Seokjin không?” Anh Namjoon quay lại và hỏi tôi tại sao. “Để hỏi anh ấy
vài điều”. “Điều gì?”. “Không biết nhưng mà anh muốn gặp anh ấy và có thể là hỏi
anh ấy.” Đột nhiên, điện thoại của anh Namjoon rung lên. “Sao cậu vẫn chưa ở
đây vậy?” Là anh HoSeok. Anh ấy nói rằng anh Yoongi và cả Jungkook đang chờ
chúng tôi ở container. Chúng tôi rời khỏi con hẻm như thể chúng tôi đang chạy
trốn.
NamJoon
11 tháng 4 năm 22
Ở một khoảng
cách, tôi nhìn thấy ánh đèn từ container. Tôi đi tới đó trong im lặng và Taehyung
bước theo đằng sau tôi. Chẳng ai nói với tụi mình, nhưng tụi mình cứ thế mà bước
đi chầm chậm. Cứ như thể chúng tôi đang đi nhầm đường, tụi mình cứ nhìn lại
phía đằng sau. Tụi mình chậm dần khi tiến tới gần ánh đèn.
“Anh có định
nói với họ về anh Seokjin không?” Taehyung hỏi tôi, tôi ngập ngừng. “Anh ấy chỉ
mới từ Mỹ trở về.” Tôi còn nhớ anh ấy trông như thế nào khi đột nhiên xuất hiện
tại trạm xăng. Khuôn mặt anh ấy trống rỗng và giọng nói thì khô khan. Và tôi
còn nhớ những gì Taehyung đã nói “Có phải sự lựa chọn của chúng ta trở thành
chúng ta của bây giờ hoặc…”. Taehyung chẳng hoàn thành câu hỏi của em ấy. Em ấy
chắc hẳn sẽ nói rằng đó là định mệnh. Mặc kệ cho tôi có tin vào định mệnh hay
không.
Định mệnh.
Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó cả. Tôi nghĩ rằng định mệnh là môi người một người
nào đó sinh ra hay là tính cách mà họ có. Nhưng mà khi Taehyung hỏi tôi câu hỏi
đó, tôi lại không muốn định mệnh tồn tại. Tôi không muốn thứ gì quyết định cả.
Tôi muốn mọi thứ đều có thể quyết định bằng sự lựa chọn của một người.
Chúng tôi mở
cửa container và nhìn thấy anh Yoongi, Hoseok và Jungkook. Đã hai năm rồi.
Hoseok
20 tháng 4 năm 22
Tiệm bánh
Two Star Burger trở nên chậc nghẹt người trong chốc lát. Mọi người đều nhảy vào
tiệm Burger để trú cơn mưa rào bất chợt, họ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một
màu tối tăm. Cơn mưa bắt đầu quét sạch bầu trời trong xanh sớm đã trở thành một
cơn mưa rào. Bên ngoài cửa sổ đều tối, như thể đang là ban đêm với một tia sét
cắt ngang những đám mây đen. Không khí trở nên nặng nè và ẩm ướt từ cơn mưa và
từ những con người đang trú bên trong tiệm Burger.
Có một âm
thanh cảnh báo sắc bén. Lúc đầu, nó nghe như thứ gì đó đang rơi xuống ở phía đối
diện nơi trú ẩn. Và có thứ gì đó đang lăn vòng trên mặt sàn với những lời xin lỗi
và né tránh của mọi người. Một âm thanh giống như thế phát ra từ phía bên kia.
Rồi trở thành tiếng “beep”,”beep – beep”, một âm thanh kim loại chói tai. Không
khỏi lo lắng, mọi người quay lại, tiếng bíp vẫn vang vọng đây đó. Điện thoại
trong túi tôi rung lên. Đó là một tin nhắn cảnh báo.
Rồi đột
nhiên tôi nhìn thấy Jimin đi ngang qua căn phòng. Hoặc là một học sinh nhìn giống
Jimin. “Park Jimin!” Tôi hét tên em ấy, nhưng mà có vẻ em lại không nghe thấy bởi
vì em ấy đã biến mất đằng sau cái trụ. Tôi nhảy qua quầy thu ngân và đuổi theo
em ấy.
Một tuần trước,
tôi đã gặp những người bạn cấp ba của tôi. Việc gặp lại họ cũng bất ngờ như lần
chúng tôi đường ai nấy đi. Tôi hạnh phúc khi gặp lại được họ, nhưng đó vẫn chưa
phải là tất cả. Ai đó đã hỏi tôi “Cậu còn giữ liên lạc với Jimin không?” Lần cuối
tôi nhìn thấy Jimin là khi em ấy bị lên cơn và được đưa đến bệnh viện.
Cậu trai
quay lại. Cậu ấy là một học sinh trẻ trong bộ đồng phục trường. Tôi nhìn ra
ngoài cửa sổ và nhìn thấy phản chiếu của chính mình. Tôi đang đứng giữa cơn mưa
như trút nước. Tôi đang ở trong đám đông đầy người, nhưng tôi cũng đang cô đơn
cùng thời điểm đó. Mọi người nhìn có vẻ sợ hãi với không khí nặng nề và tối tăm
đang vây quanh.
Taehyung
21 tháng 4 năm 22
Anh Seokjin
không bắt máy lần nào nữa. Kể cả khi tôi đã nghe được tin anh đã trở về, tôi đã
gọi cho anh mỗi ngày. Tôi nhìn xuống chiếc điện thoại của mình. Kim Seokjin.
Tên anh trông có vẻ xa lạ quá. Tôi nên làm gì đây? Tôi chìm đắm trong suy nghĩ
và bước đi. Cơn ác mộng của tôi đều đến sau ngày hôm đó, và tôi thức dậy với cơ
thể ướt sủng. Tôi cảm giác như tôi có thể giảm được sự lo lắng khi có thể nói
chuyện với anh ấy.
Trời dần tối
trong thời gian tôi đi ngang qua công viên Joongang và đã đến nơi đối diện với
Trung tâm văn hóa Songju. Tôi thường ở trong nơi sang trọng này mà chẳng có bất
kỳ lý do nào cả. Tôi dừng lại trước cổng trước nhà của anh Seokjin. Tôi đã ở
đó, nhưng tôi lại không có bất kỳ kế hoạch nào cả. Những chiếc ô tô bật đèn pha
vù vù qua tôi.
Tôi đi tới
con hẻm kế bên cánh cổng. Nó có chút dốc, nơi mà tôi có thể nhìn thấy được khu
vườn nhà anh Seokjin. Khu vườn nhìn trông có vẻ tươi tốt với cỏ xanh mướt và lá
cây. Tôi không biết tôi đã đứng đó bao lâu rồi. Tôi nhìn thấy ánh đèn từ một
căn phòng ở tầng hai được bật lên. Và ai đó đang đi đằng sau tấm màn màu trắng.
Là anh Seokjin.
Tôi lấy điện
thoại của mình ra. Tôi chờ đợi để kết nối được với anh ấy. Nhưng anh Seokjin lại
đứng đó bất động, nhìn vào bức tường ngang qua cửa sổ. Tôi nghe thấy tin nhắn
giọng nói tự động và anh Seokjin rời đi và biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Khi
anh ấy bước sang một bên, tôi có thể nhìn thấy bức tường đã bị anh ấy che khuất.
Nó quá xa để
tôi có thể nhìn thấy được rõ ràng, nhưng mà có một bản đồ trên bức tường. Một bản
đồ của Songju, Joongang-dong và cả Yeongsan-dong. Bản đồ có một số tờ ghi chú
trên đó và một số khu vực được đánh dấu bằng điểm đánh dấu. Tôi nghểnh cổ lên để
nhìn rõ hơn. Khi tôi nhận ra thứ mình đang nhìn, tôi có thể nhìn nó rõ hơn –
trường học, bệnh viện Gyeongil ở bên tay phải, và chung cư Mokryeon nơi tôi sống.
Và anh
Seokjin đi đến chỗ bản đồ và đánh dấu một nơi ở trên đó. Tôi suy nghĩ về nơi mà
anh ấy đã đánh dấu. Bên tay phải của trạm cảnh sát Songju. Khu vực đó bị lên kế
hoạch để phá vỡ. Tại sao anh ấy lại đánh dấu nơi đó? Tôi nghĩ về việc gọi điện
cho anh ấy nhưng lại quyết định không gọi. Tôi không biết anh ấy định làm gì,
nhưng dù đó là gì đi nữa, tôi chắc chắn rằng anh ấy không muốn nói với tôi về
điều đó.
Jungkook
25 tháng 4 năm 22
Tôi ngước
nhìn khi nhận ra có người nào đó đang quàng tay qua vai tôi. “Dạo này em cò còn
đi lên những chỗ cao nữa không?” anh Taehyung hỏi tôi. Tôi giật mình nhìn xung
quanh. Tôi luôn luôn cô đơn sau những tiết học ở trường, tôi nhìn xuống đất và
bước đi. “Ý anh là gì?” Anh ấy chỉ đến chỗ công trường và nói, “Đừng có mà đi đến
nơi như thế. Đặc biệt là vào ban đêm. Rõ chưa?” Tôi giữ im lặng và bước đi giữa
đám đông học sinh. Anh Taehyung ném cho tôi một cái liếc nhìn và nói “Nơi này
chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều. Nhưng điều đó vẫn còn ở đây.”
Tôi liếc
nhìn anh ấy. Những nơi cao sao? Tại sao anh ấy lại hỏi tôi như vậy? Anh ấy nghe
được từ ai à? Tôi chẳng có nói với ai cả, nhưng mà tôi đã có lên những nơi cao
rồi. Tôi đã đạp xe xuống suối Yangji nhanh nhất có thể, hoặc đôi khi vô cớ gây
gổ với bọn côn đồ trên đường và bị đánh. Đó đều là những khoảnh khắc nguy hiểm.
Tôi có thể sẽ bị ngã xuống hoặc tệ hơn là rơi xuống dòng suối. Nhưng tôi vẫn
không thể dừng làm điều đó.
Khi tôi gặp
lại họ, họ có vẻ đã thay đổi rồi. Chỉ có một mình tôi vẫn khoác lên người đồng
phục học sinh. Họ chắc nghĩ tôi vẫn còn là một đứa con nít mà thôi. Khi tôi ở gần
họ, tôi chỉ ngồi lắng nghe. Điều đó khiến tôi cảm thấy ổn và đồng thời cũng cảm
thấy khó chịu. Tôi cũng cảm thấy lạc lõng và hạnh phúc.
“Em đi đâu
đó?” anh Taehyung hỏi tôi. “Phòng làm việc của anh Yoongi ạ” Nghe câu trả lời của
tôi, anh ấy nhìn tôi như thể đó là điều bất ngờ. “Thật à? Em không sợ anh
Yoongi nữa sao? Anh ấy im lặng và khi mà em hỏi anh ấy làm những thứ này thì
anh ấy cũng không muốn làm phiền và cứ thế rời đi thôi.”
Anh Taehyung
đột nhiên nhớ ra được gì đó và đẩy tôi sang một bên và hỏi tôi “Anh ấy vẫn còn
quẹt bật lửa chứ?”
Jimin
26 tháng 4 năm 22
Lúc tôi đến
buổi trị liệu nhóm thì mặt trời cũng vừa lặn. Tôi tự hỏi bây giờ là mấy giờ rồi,
nhưng mà tôi cũng chẳng hứng thú để tìm ra câu trả lời. Không một ai ở đây nhìn
vào giờ giấc cả. Ngày thứ hay là thời gian cũng đều vô nghĩa như nhau. Nó cũng
chẳng còn quan trọng là thứ 3 đến sau ngày thứ 2 hay thứ 6, hoặc chủ nhật đến
sau thứ 4. Nó có vẻ dường như chỉ mới hôm qua
rằng tôi đã
được nhận vào bệnh viện tâm thần - hoặc ngày hôm qua, hay là nhiều năm về trước.
Đi ngang qua
phòng chờ, tôi nghe một tiếng động lớn. “Cái này điên rồ thật. Chẳng có ai có
tâm trí đúng của họ cả. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Tôi không bị điên!” Tôi
bước về phòng của mình, cuối cùng tôi cũng nhận ra hôm nay chắc hẳn là thứ 6.
“Tôi không bị
điên” Đó là điều mà những người luôn nói khi họ ở đây. Sau vài lần, tất cả
chúng tôi đều chấp nhận được sự thật. Chỉ có những người còn khẳng định khăng
khăng là những bệnh nhân mới đến. Ngoại lệ duy nhất là người đàn ông đang la
hét trong phòng chờ lúc này. Người đàn ông cao lớn với vẻ mặt trống rỗng trông
còn điên rồ hơn tất cả chúng tôi. Anh ta liên tục lẩm bẩm rằng mình không điên
và anh ta đến đây là tự nguyện. Đó là điều ngu ngốc để làm. Tôi có thể nói anh
ta không bị điên nhưng mà có nói thì cũng sẽ chẳng thay đổi được gì. Tất cả
chúng tôi đều bị mắc kẹt ở đây.
Thứ 6 là
ngày mà anh ta có một buổi trị liệu ở khu ngoại trú. Ngày hôm đó, anh ta la hét
càng lớn hơn, như thể cảm thấy chán nản hơn, và cuối cùng khiến mọi người cáu kỉnh,
tức giận hoặc nghi ngờ - nghi ngờ sự tỉnh táo của họ và tự hỏi họ điên đến mức
nào và tại sao họ lại trở nên điên rồ.
Nghe thấy tiếng
hét của anh ta, tôi rẽ vào một góc và va phải một ai đó thật mạnh. Tôi cố gắng
đỡ cú ngã của mình xuống đất bằng tay của mình, điều đó khiến vai tôi đau nhói.
Khi tôi nắm lấy cổ tay mình bằng tay kia, ai đó đã gọi tên tôi một cách giận dữ.
Tôi nhìn lên, và đó là tên ngốc.” Tất cả đều rối tung lên là vì cậu đấy”. Bị
xúc phạm, tên ngốc chỉ vào cửa phòng cấm. Cánh cửa sắt bị đóng lại kêu cạch cạch.
Taehyung
30 tháng 4 năm 22
Anh Yoongi
không trở về phòng làm việc của anh ấy vào ngày hôm đó. Jungkook và cả tôi đều
không thể tìm ra lý do tại sao anh ấy lại bực mình. Chúng tôi đã ồn ào nhưng
chưa vượt quá giới hạn. Chưa
kể, ngay từ đầu anh Yoongi sẽ không bao giờ để chúng tôi vượt quá giới hạn.
Tôi rời khỏi
nhà với trai tim nặng trĩu của tôi, suy nghĩ tôi nên nói một lời với anh ấy. Tôi
thử bấm vào chiếc bật lửa tôi nhặt được trong phòng làm việc của anh ấy. Trong
tia sáng, tôi nhìn thấy được khuôn mặt của anh Yoongi từ giấc mơ của tôi. Khuôn
mặt vặn vẹo trong ngọn lửa chờ chết.
Phòng làm việc
của anh Yoongi nằm trong khu vực mà phải di dân và có kế hoạch để phá vỡ nơi
đó. Khi tôi đang rẽ ở góc đường, tôi thấy anh ấy bước ra khỏi phòng làm việc.
Tôi hét to tên anh ấy, nhưng anh ấy không nghe thấy tôi và biến mất trong đường
phố. Tôi vừa chạy vừa gọi tên anh ấy, nhưng anh ấy chẳng còn ở đây nữa.
Anh ấy đi
đâu rồi? Tôi nhìn xung quanh chỉ thấy mỗi anh Seokjin đang ngồi trong xe từ đằng
xa. Tôi đứng hình. Thế giới bỗng nhiên im lặng đến mức không thể chịu nổi. Mọi
thứ đều dừng lại. Ngoài từ tiếng đập lớn của trái tim tôi. Là khuôn mặt mà tôi
đã nhìn thấy trong mơ. Và tôi nhớ rằng. Bản đồ trên tường phòng của anh
Seokjin. Bên phải trạm cảnh sát Songju thẳng tới ga Songju. Nơi mà anh ấy đã
đánh dấu trên bản đồ. Chính là nơi này.
Tôi bước tới
chiếc xe của anh ấy. Anh Seokjin đang gọi điện thoại. “Thám tử, tôi là Kim
Seokjin. Chúng ta đã gặp nhau lần trước.” Tôi nghe thấy anh ấy nói chuyện từ
cánh cửa sổ đang mở. “Vâng, Kim Taehyung, tôi nghĩ ông ấy biết cậu ấy. Nếu cậu ấy
có gây rắc rối gì nữa thì cứ liên hệ với Jung Hoseok. Vâng, Jung Hoseok. Số điện
thoại của cậu ấy….”
Tôi mở cửa
xe. “Anh đang nói cái gì vậy?” anh Seokjin nhìn tôi bất ngờ. Anh ấy đang lẩm bẩm
gì đó, nhìn xuống đồng hồ của anh ấy và rồi nhìn tôi. Tôi cũng trở nên bối rối
và buông cửa xe ra. Seokjin không có biểu cảm gì, như thể ai đó đã xóa nó khỏi
mặt anh. Và tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Tôi cảm thấy lạnh đến nỗi răng tôi
va vào nhau lập cập. Đó là mùa xuân. Không có gió nhưng lại có cảm giác lạnh
cóng.
“Ý em là
gì?” anh Seokjin vừa nói vừa đi ra khỏi xe. “Anh mới vừa nói tên em.Và sao anh
lại ở đây?” anh Seokjin bắt đầu bước đi và nói “Đi đến đây với anh”. Tôi đi
theo anh ấy vào con hẻm. Con hẻm không có một chút ánh sáng nào len lỏi vào được,
anh Seokjin nhìn chằm chằm vào tôi dưới bóng của tòa nhà. Tôi nói “Nói thẳng với
em đi. Em đã nhìn thấy anh đánh dấu trên bản đồ. Tại sao anh lại ở đây?”
Anh ấy nhăn
mặt. Anh nhìn đằng sau tôi và nhìn xuống đồng hồ của anh lần nữa. “Em có nhìn
thấy thứ giống anh trong giấc mơ của em không? Jungkook ngã xuống và
Namjoon….”. Anh SeokJin đưa tay vuốt mặt như thể đang mệt mỏi. “Kim Taehyung,
em không biết gì đâu.” Đó là lúc tôi nghe thấy âm thanh của những bước chân chạy
vụt phía sau tôi. SeokJin nhìn về hướng đó và chạy ra khỏi con hẻm, tôi trừng mắt
nhìn.
“Anh đi đâu
vậy?” Tôi vừa hét lên, tôi nhìn thấy khói bốc lên. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhớ
lại những gì tôi đã thấy trong giấc mơ: anh Yoongi chết trong khói lửa, và cảnh
bên ngoài cửa sổ nơi của anh Yoongi. Nơi đó ở đây. Khói trở nên dày đặc hơn.
Tôi nhìn xung quanh và bắt đầu chạy đi. Anh Yoongi hẳn là đang ở trong đó.
Lúc tôi đi
ra khỏi con hẻm, tôi nhìn thấy Jungkook cũng chạy về nơi đó. Jungkook cũng đang
tìm kiếm anh Yoongi. “Jeon Jungkook” Tôi ngã xuống trong lúc gọi em ấy và mắt
cá chân của tôi bị chẹo. Cùi trỏ tôi tiếp mặt đất mạnh. Tôi cố gắng đứng dậy
nhưng mắt cá chân tôi lại bỏ cuộc. Tôi không thể chạy được. Khói càng dày hơn,
và tôi nhìn thấy ngọn lửa bốc lớn qua cửa sổ. Tôi nghiến răng bước tiếp, kéo lê
cái mắt cá chân đau nhức. Nhưng ai đó kéo tay tôi và đẩy tôi vào một chiếc ô
tô. Là anh Seokjin, “Anh đang làm gì vậy? Anh Yoongi đang ở trong đó.” Tôi cố gắng
đẩy anh ấy ra, nhưng anh Seokjin vẫn không nhúc nhích. “Chờ đã. Xe cứu thương sẽ
sớm tới đây.”
“Jungkook!
Jeon Jungkook!” Tôi gào lên, nhưng em ấy không nghe thấy tôi. Một lúc sau,
Jungkook quay đầu lại như thể em ấy đã nhớ ra được điều gì đó. Anh ta quay lại
và nhặt một thứ trông giống như một mảnh giấy lên khỏi mặt đất trước cửa nhà
nghỉ. “Jungkook! Anh Yoongi ở bên trong đó!” Tôi gào thét lần nữa. Jungkook ngước
đầu và nhìn về hướng của tôi. Sau đó em ấy chạy vào bên trong.
Tôi quay lại
khi nghe thấy tiếng thở của SeokJin. Lúc này tôi mới nhận ra anh ấy vẫn đang ôm
chặt lấy tôi. Anh ôm chặt đến nỗi đau. Tôi thoát khỏi vòng tay của anh và bước
ra khỏi xe. Lần này anh ấy để tôi đi mà không đấu tranh. Tôi nghe thấy tiếng
còi báo động hướng này. JungKook cõng anh YoonGi lao ra khỏi nhà nghỉ, ngay sau
đó xe cứu hỏa và xe cứu thương đã đến.
Yoongi
2 tháng 5 năm 22
“Nó sẽ đau một
chút” Khi bác sĩ bắt đầu băng bó cánh tay trái của tôi, máu trào ra từ vết bỏng.
Ông cho biết vết sẹo sẽ bắt đầu mờ đi sáu tháng sau đó. Tôi nhìn vết thương đỏ
đen. Vùng da bị cháy xung quanh trông giống như một vết cháy.
Bác sĩ nói:
"Việc cháu còn chảy máu là một dấu hiệu tốt. Điều đó có nghĩa là lớp da
bên dưới còn sống." Tôi chậm rãi gật đầu. Máu thấm qua lớp băng, sau đó là
cảm giác nóng rát ở cánh tay tôi.
Nỗi đau mang
lại giấc mơ về tuổi thơ của tôi. Trong giấc mơ, tôi đang chạy, đổ mồ hôi hột dưới
cái nắng như thiêu đốt. Tôi cảm thấy chóng mặt và khát nước. Tôi cảm thấy một cảm
giác nóng rát và châm chích khắp nơi trong cơ thể. Khi tôi còn nhỏ, tôi là một
cậu bé ốm yếu và bố tôi không hề thích điều đó chút nào. Vì vậy, ông bắt tôi chạy
mỗi sáng, dù mưa hay nắng. Tôi phải chạy dưới cái nóng như thiêu đốt hoặc cái lạnh
cóng. Trong giấc mơ, tôi khó thở và nghĩ rằng chết đi sẽ tốt hơn thế này.
Hoseok
11 tháng 5 năm 22
Tôi thức dậy
bởi âm thanh của tin nhắn trên điện thoại. Tôi đang ở đâu? Tôi chạy tới và nhận
ra mình đang ở bệnh viện Kyungil. Và tôi lại nằm xuống. Nắng sớm đang chiếu vào
qua cửa sổ. Tin nhắn đó là của "Dì" của tôi ở trại trẻ mồ côi.
Hôm nay tôi
đã có một cuộc gọi từ một trong những người anh em từ nhà trẻ Yangji. Cậu ấy
nói với tôi rằng dì đang bệnh nghiêm trọng. Trong số rất nhiều tình nguyện viên
của trại trẻ mồ côi, dì tôi là một người đặc biệt đối với tôi. Tôi cũng không
nhớ bằng cách nào mà tôi đã đến được chỗ của dì ấy. Thứ duy nhất mà tôi nhớ là
nhìn thấy nhà của dì và nhìn dì thông quan cánh cửa sổ đang mở.
Dì đang nói
chuyện với ai đó và cười lớn. Sự thật rằng dì ấy vẫn đang bệnh, phải cần phẫu
thuật, và cơ hội sống của dì cũng mỏng manh như một lời nói dối. Dì hầu như đã
nhìn thấy tôi trước khi tôi cúi người xuống. Nếu tôi nhìn thấy dì ấy, tôi sợ
mình sẽ vỡ òa bật khóc. Tôi có thể thốt lên đầy oán giận liệu dì ấy có định bỏ
rơi tôi không. Tôi bắt đầu bước rời đi. Có vẻ như ai đ1o đang gọi tên tôi,
nhưng tôi lại không quay lại nhìn.
Thứ cuối
cùng tôi còn nhớ là nhìn lên trời từ phía cây cầu. Tôi cảm thấy bị choáng và tầm
nhìn của tôi đột nhiên mờ. Đầu gối khuỵu xuống và tai tôi nghe thấy những tiếng
kèn ồn ào từ những chiếc xe hơi chạy ngang qua cây cầu. Chứng ngủ rũ lại tìm tới
tôi lần nữa.
Hoseok, con ổn không? Dì xin lỗi. Là tin nhắn từ dì tôi. Tôi luôn quý mến
mọi người - các anh chị em của tôi ở trại trẻ mồ côi, các dì đã chăm sóc chúng
tôi, các bạn học và giáo viên của tôi, các khách hàng và những người tôi làm việc
cùng ở tiệm bánh mì kẹp thịt. Tôi không được mọi người yêu thích, và đôi khi
lòng tốt không được đáp lại bằng lòng tốt, và thường thì sự quan tâm và yêu
thương được đáp lại bằng tổn thương và đau đớn. Nhưng tôi có thể trụ được ở đó
nhờ những người quan trọng với tôi.
Liệu dì tôi
có bỏ tôi như mẹ tôi không? Liệu tôi có mất đi một người quan trọng với mình lần
nữa không? Tôi cảm thấy như muốn khóc. "Ai đang lo lắng cho ai ở đây? Nếu
dì thực sự lo lắng cho con và cảm thấy có lỗi với con, xin hãy cứ sống,"
tôi lẩm bẩm.
Tôi kéo tấm
rèm quanh giường ra và mắt tôi chạm phải ánh mắt của ai đó đang đứng bên ngoài.
"Park Jimin." Trông tái nhợt và giật mình, Jimin lùi lại một bước.
Seokjin
12 tháng 5 năm 22
Tôi bước vào
bệnh viện Gyeongil, tôi nhìn lên cửa sổ. Hoseok và Jimin chắc hẳn đang ở đâu
đó. Đó thực sự là một sự trùng hợp kỳ lạ. HoSeok thỉnh thoảng bị ngất xỉu vì buồn
ngủ, nhưng không phải lần nào anh ấy cũng phải nhập viện. Anh ấy đã có thời
gian này và cuối cùng nằm trên giường cạnh JiMin, người đã được chuyển đến khu
điều trị ngoại trú. Nếu điều đó không xảy ra, tôi đã không thể cứu HoSeok khỏi
vụ tai nạn hay phát hiện ra Jimin đang nằm trong bệnh viện.
Tôi kiểm tra
thời gian trên điện thoại trước cửa thoát hiểm ở tầng hai. Lúc đó là 14:15:45.
Nhìn vào thời gian, một nụ cười xuất hiện trên môi tôi. Vì những gì đã xảy ra với
YoonGi và vụ cháy, chắc hẳn tôi đã quá căng thẳng. Vì TaeHyung xuất hiện ngày
hôm đó nên mọi chuyện đã không diễn ra như mong đợi. JungKook vào nhà nghỉ muộn
một chút và vì điều đó mà YoonGi bị tổn thương nặng nề hơn. Nhưng điều đó không
thành vấn đề. Một việc tầm thường như vậy sẽ không thể khiến vòng lặp thời gian
chuyển động trở lại được nữa. Tôi đã trở nên bất cẩn; Tôi nên lưu tâm hơn.
Tôi nhìn về
hướng thang máy. Tôi đợi 15 giây và gọi tên JiMin. JiMin ở gần thang máy nhìn
quanh. Em ấy không thể nhìn thấy tôi từ nơi em ấy đang đứng. Sau lưng tôi là một
cửa sổ lớn ở cuối hành lang, ánh nắng chiều đang tràn vào qua đó. JiMin bước một
bước về phía tôi. Cúi đầu xuống, tôi mở cửa khẩn cấp. Tôi chạy lên cầu thang ba
bậc một.
Một người phụ
nữ đội mũ đang đi xuống cầu thang, nắm tay một đứa trẻ. Tôi chạy lại gần bức tường
để không được va vào họ. Người phụ nữ trông quá trẻ để HoSeok nghĩ rằng cô là mẹ
anh. Trước khi HoSeok kịp nhìn thấy tôi, tôi đã mở cửa thoát hiểm trên tầng ba
và đi vào hành lang.
Tôi để cửa
thoát hiểm mở để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi nghe thấy HoSeok chạy xuống từ tầng
bốn và qua cửa khẩn cấp ở tầng ba, theo sau là tiếng JiMin mở cửa khẩn cấp ở tầng
hai. "Mẹ!" HoSeok hét lên với người phụ nữ. Bốn năm giây trôi qua,
không có gì, không có tiếng la hét, ngoại trừ tiếng thở hổn hển của ai đó.
Yoongi
12 tháng 5 năm 22
Khi mở cửa
phòng làm việc, tôi thấy JungKook đang ngồi xổm ở một góc. Khi nghe thấy tiếng
mở cửa, em bật dậy. Em ấy hỏi tôi có ổn không và lùi lại những bước ngập ngừng.
Tôi đặt túi
xuống và nhìn quanh. Đây là lần đầu tiên tôi trở lại nơi này sau khi xuất viện.
Những bản nhạc và những chiếc cốc vẫn ở đúng chỗ của chúng. Có lẽ JungKook đã ở
đây hàng ngày. Tôi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi gặp em ấy kể từ ngày đó. Em ấy
đã cứu mạng tôi. Tôi nên cảm ơn em ấy và cũng nói rằng tôi rất xin lỗi.
Thay vì nói
những lời đó, tôi lấy ra một chai soju và đưa cho em ấy. JungKook cầm lấy nó và
nhìn tôi như thể hỏi em ấy nên làm gì với nó. “Không phải anh không nên uống thứ
này à?" Em ấy chỉ vào cánh tay trái đang đeo băng.
“Nó chẳng thể
giết chết được anh đâu. Làm được một ngụm thì tuyệt vời” JungKook liên tục nhìn
tôi và nhìn chai soju, rồi nói điều gì đó bất ngờ. "Anh nói đúng. Sẽ tốt
hơn nếu nó có thể giết người." Nói xong, JungKook bắt đầu nốc cạn chai.
Tôi tự nghĩ:
“Em cũng muốn chết à?” Mỗi người đều phải có lý do muốn chết. Và vì muốn được sống.
Tại sao JungKook lại muốn chết? Và em đang sống để làm gì? Lần đầu tiên tôi gặp
em ấy, em ấy đang học cấp hai. Em ấy trông có vẻ buồn bã, cô đơn. Thay vì đi
cùng với những người bạn đồng trang lứa, em ấy lại đi với chung tôi. Mỗi người
đều có lý do riêng của họ. Tôi nghĩ tốt nhất là đừng can thiệp vào cuộc sống của
em ấy. Tôi chộp lấy chai soju và uống cạn, nhưng JungKook đã giật nó khỏi tay
tôi. Thời gian trôi qua. Chúng tôi khui một chai mới và một chai khác.
"Tại
sao em lại sống như vậy?" Tôi hỏi như thể đó là tiếng nói của rượu. “Sống
kiểu gì? Có chuyện gì với cách em sống sao?” JungKook hỏi, lời nói của em nghe
có vẻ líu ríu. Em cúi người xuống và nhìn thẳng vào mặt. "Không sao đâu. Uống
đi." Sau khi nhấp thêm một ngụm nữa trong chai, JungKook hỏi: "Anh có
biết em vẫn chưa đủ tuổi thành niên không? Em vẫn còn là một học sinh cấp 3 đó.
Ai lại đi khuyến khích học sinh trung học uống rượu?” Nói xong, em nằm thẳng xuống
sàn.
“Anh nghĩ em
đi theo anh vòng vòng là vì em thích anh hả? Em chẳng có lo lắng gì cho anh
đâu. Anh có gì mà để lo lắng chứ? Em là người nên lo lắng. Nhưng mà anh có biết
vì sao em lại đến gặp anh không?” em ấy lẩm bẩm về những điều mà tất cả đều
không thể hiểu được.
“Bởi vì em
thích âm nhạc của anh. Khi em nghe anh chơi piano, em đều rơi nước mắt. Em, em
đều khóc. Em cảm thấy muốn chết khoảng chục lần một ngày. Nhưng khi em nghe nhạc
của anh thì em lại muốn sống. Đó là lý do tại sao. Đó là lý do tại sao, em nói.
Điều em đang nói là âm nhạc của anh giống như những gì trong trái tim em vậy."
JungKook vẫn
tiếp tục nói nhưng em ấy bắt đầu nhỏ giọng và cuối cùng ngủ thiếp đi. Tôi ngồi
dựa vào tường nhấp một ngụm rượu soju và nhìn lên cây đàn piano.
Namjoon
14 tháng 5 năm 22
Tôi đi làm về
và nằm xuống giường. Tôi ngước nhìn trăng qua cửa sổ. Tôi cảm thấy mệt mỏi
nhưng không thể đi ngủ được. Tôi lấy tay che mắt và cố ngủ.
Bụp. Bụp.
Tôi nghe thấy thứ gì đó lăn trên mặt đất. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một cậu
bé mười tuổi đang đá một quả bóng đá. Tôi đã gặp cậu bé vài lần ở khu vực lân cận.
Không có ai
chơi cùng, cậu bé đi loanh quanh đá bóng trong bóng tối. Nơi duy nhất cậu bé có
thể chơi là khoảng trống hẹp giữa các thùng chứa. Phải mất một lúc sau cậu bé mới
quay lại sau khi rời đi để tìm quả bóng của mình trong bóng tối.
HoSeok gặp
chúng tôi ngay khi cậu ấy xuất viện. Cậu ấy nói: "Hãy đưa JiMin ra khỏi
đó. Em ấy đã bị mắc kẹt ở đó hai năm và chúng ta không thể giả vờ như không biết
được." "Nhưng chúng ta không biết căn bệnh gì đã khiến em ấy phải đến
đó." "Hãy nghĩ về thời gian ở trường. Cậu có thấy em ấy trông ốm yếu
không?" Chúng tôi đang nói về chuyện đó thì SeokJin gọi. Anh ấy có vẻ
không cương quyết như HoSeok, nhưng anh ấy nói điều đó khá dứt khoát. "Tất
nhiên là chúng ta nên đưa Jimin ra khỏi đó."
Tôi nhớ đã gặp
em ấy ở trạm xăng cách đây một tháng. Tôi cố nhớ lại một cách mơ hồ xem Jimin
trông như thế nào ở trường. Chúng tôi quyết định gặp nhau ở bãi đậu xe của bệnh
viện Gyongil lúc 8 giờ tối. Tuy nhiên, chúng tôi không có kế hoạch. Trong giấc
ngủ, tôi nghe thấy tiếng bóng đá được đá xung quanh. Tôi tự hỏi bây giờ là mấy
giờ và tại sao cậu bé lại chơi bóng đá một mình vào đêm khuya như vậy.
Jimin
15 tháng 5 năm 22
Hành lang vẫn
giống như ngày hôm qua khi nó trải dài trước mặt tôi. Và tôi nhìn thấy ranh giới
mà tôi đã vẽ ra trong đầu mình. Các bạn tôi chạy theo sau nhưng chân tôi nặng
trĩu khi tôi đến gần ranh giới hơn. Tôi cảm thấy như sắp rơi xuống bất cứ lúc
nào, và ranh giới ở ngay trước mắt tôi. Chân tôi khuỵu xuống.
“Chạy thôi!
Park Jimin!” Anh HoSeok hét lên sau lưng tôi. Tôi nhắm mắt lại và thực hiện bước
tiếp theo. Tôi không cần phải nhìn mới biết; Tôi đã vượt quá giới hạn. Tôi đẩy
cửa mở. Không khí bên ngoài tràn vào, và có thứ gì đó trong tim tôi bắt đầu đập
rất mạnh.
Seokjin
15 tháng 5 năm 22
Vừa bước vào
container, tôi đã thở hổn hển. Tôi nhăn mặt và ôm lấy cổ. Thứ đang đi vào phổi
tôi không giống như không khí; đó là thứ khí độc mà tôi đang hít vào phổi. Tôi
không thể thở được, cơ thể tôi như đang co rút lại.
Đột nhiên,
có thứ gì đó lóe lên trong đầu tôi rồi biến mất. Giống như một mảnh vỡ hay một
tia sáng, thứ gì đó bùng lên và biến mất trước khi tôi có thể nắm bắt hoặc hiểu
được nó. Và sau đó là một cơn đau đầu dữ dội.
Chịu đựng
cơn đau nửa đầu, tôi cố định tâm trí mình. Đã sửa lỗi trên một phần nhỏ của bộ
nhớ. Chúng tôi đang ở trong chiếc container bẩn của NamJoon, cười đùa về điều
gì đó và vui vẻ. Tôi cũng đã ở đó. Nhìn thấy điều đó, tôi cảm thấy buồn lạ
lùng. Tim tôi đau nhói với cảm giác tuyệt vọng và bất lực.
Khi tôi cố
nhớ lại lý do tại sao, cơn đau đầu lại trở nên tồi tệ hơn nhiều. Như thể thái
dương của tôi đang bị vật gì đó sắc nhọn chọc vào, hoặc có thứ gì đó sắp nổ
tung trong đầu tôi. Tôi không thể chịu nổi nên đã ra khỏi container. Tôi tưởng
có ai đó gọi tên mình nhưng tôi không còn sức để nhìn lại. Tôi rời đi nhanh nhất
có thể. Càng ở xa container, tôi càng cảm thấy dễ chịu hơn.
Cuối cùng
khi tôi nhìn lại, tôi đã ở khá xa. Trước đây tôi từng bị đau đầu nhưng không hề
như vậy. Tôi không nghĩ đó là do căng thẳng hay căng thẳng. Điều đó thật vô lý,
nhưng có lẽ chiếc container chính là nguyên nhân. Có thứ gì đó bên trong nó
đang tấn công tôi.
Hoseok
20 tháng 5 năm 22
Tôi đứng trước
gương. Tôi hạ đèn xuống và nhìn lại mình. Không bật nhạc, tôi rẽ vào phòng tập
nhảy vào một buổi chiều thứ Bảy mà không có ai xung quanh. Căn phòng tràn ngập
tiếng ồn từ trong ra ngoài tòa nhà. Tôi lặp lại động tác này với đôi mắt dán chặt
vào mình trong gương. Tôi không muốn nghĩ về bất cứ điều gì. Tôi tập trung vào
các đầu ngón tay, độ của bàn chân và đầu gối cũng như tốc độ rẽ. Tôi cảm thấy
nóng và đổ mồ hôi, các cơ bắp đang căng thẳng của tôi nhanh chóng được thả lỏng.
Mắt cá chân
của tôi bị trật và tôi bị văng ra khi đang nhảy xuống từ một bước nhảy cao. Bàn
tay chống xuống sàn để đỡ cú ngã cảm thấy tê dại. Chiếc áo phông của tôi ướt đẫm
và tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sàn nhà lan lên lưng. Âm thanh thở hổn hển của
tôi là tất cả những gì tôi có thể nghe thấy. Tôi thích nhìn mình nhảy múa. Khi
nhảy, tôi bay lên mà chân không chạm đất, thoát khỏi ánh mắt và sự phán xét của
mọi người. Không có gì quan trọng ngoại trừ việc tôi di chuyển cơ thể theo âm
nhạc và thể hiện những gì trong trái tim mình bằng cơ thể. Đôi khi tôi có thể
nhảy cao một cách phi thực tế và trở thành con người thật của mình.
Nhưng người
tôi nhìn thấy trong gương mỗi lần quay lại chính là tôi. Người đã ngã gục trên
cầu sau khi nghe tin người dì thân yêu của mình lâm bệnh nặng, người suýt ngã
xuống cầu thang khi cố gắng đuổi theo mẹ, và người bất lực trước mặt TaeHyung
vì tức giận và tuyệt vọng trước cha mình. Ngay cả trong trạng thái đó, tôi vẫn
buộc mình phải mỉm cười và nói rằng sẽ ổn thôi. Khi tôi cố gắng không nhìn thấy
khía cạnh đó của mình, tôi đã mất thăng bằng và ngã xuống đất.
Tôi nhớ lại
ngày có cơn mưa rào bất ngờ. Mọi người đổ xô vào để trú mưa. Tiếng chuông điện
thoại reo cuồng loạn trong ngày đó. Cơn mưa rào đã kết thúc đột ngột như khi mọi
chuyện tồi tệ bắt đầu, và mọi người đi theo con đường của họ như thể không có
chuyện gì tồi tệ xảy ra, nhưng sự hỗn loạn và nỗi sợ hãi tồi tệ xảy ra sau đó vẫn
ở lại trong tôi và làm tôi sợ hãi trong một thời gian dài. Tôi cũng cảm thấy giống
như những gì tôi đã làm ngày hôm đó. Cảm giác bất lực giống nhau.
Taehyung
21 tháng 5 năm 22
Tôi đến bể
bơi đã đóng cửa sớm hơn thời gian đã hứa. Tôi nằm xuống tấm nệm giữa hồ bơi. Bụi
bay lên nhưng tôi không quan tâm. Tôi nằm đó đối mặt với ánh nắng đang chiếu xuống
người tôi. Cảm giác như tôi đang trôi nổi trên đại dương trống rỗng. Tôi chặn
ánh sáng mặt trời bằng ban nhạc của mình. Tôi từ từ xoay tay lại. Cảm giác như
máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương ngày hôm qua.
Mới có một
ngày thôi. Tôi đã mở cửa và nhìn thấy một điều gì đó đáng mong đợi nhưng khủng
khiếp. Trong giây lát, tôi đã trở nên trống rỗng. Khi tôi tỉnh lại, lòng bàn
tay tôi đang chảy máu. Chị gái tôi đang khóc ở một góc, và anh HoSeok bảo tôi
hãy ra khỏi đó và lắc tôi như điên.
Với việc anh
SeokJin theo dõi tôi giết cha mình - đó là cách cơn ác mộng luôn kết thúc. Cơn
ác mộng và hiện thực trở nên lộn xộn và tránh va chạm với nhau trong gang tấc.
Khi tôi hỏi anh HoSeok làm sao anh ấy biết" “Anh SeokJin đã gọi cho anh. Anh
SeokJin bảo tôi đến gặp em. Để hỏi xem em có muốn đi ngắm biển không."
Tôi vẫn còn
mang trong mình cơn thịnh nộ và đau buồn không thể chịu nổi khi tôi lao vào bố
tôi. Tôi không biết phải làm gì với trái tim đang cuồng nộ này. Khi dần tỉnh lại,
tôi nhớ lại hết cảnh này đến cảnh khác: anh SeokJin chìm sâu suy nghĩ trước tấm
bản đồ Songju, anh SeokJin xuất hiện tại vụ tai nạn của anh YoonGi, cuộc gọi mà
SeokJin đã thực hiện · · · Nếu Kim TaeHyung lại gặp rắc rối, hãy liên hệ với
Jung HoSeok....
Có phải tất
cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Trong giấc mơ, SeokJin chỉ đơn giản quan sát
mọi thứ, tách biệt. Nhưng thực tế luôn can thiệp khi chúng tôi gặp khó khăn.
Làm sao tôi có thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ? Tôi không thể quên
khuôn mặt SeokJin mà tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ. Anh ấy đang giúp chúng tôi
hay anh ấy đang đẩy chúng tôi vào một tương lai nào đó?
bản dịch thuộc quyền của @tndcbt0403 - trans: @yuna.k1711
[CÒN TIẾP]
Nhận xét
Đăng nhận xét